(Tâm sự nhỏ)
Có hàng vạn blog đang tồn tại trên mạng. Nhưng chỉ có hàng trăm cái có thể sống sôi nổi. Và Blog này có thời đã sôi nổi như vậy. Hiện nay, blog này đang "ốm". Cũng như con người, có lúc sôi nổi, có lúc trầm tư. Blog là một sáng tạo độc đáo để nó có thể sống tự thân như một con người. Khi nó không còn chức năng báo chí, không còn giống như diễn đàn, thì nó sẽ như một kho lưu trữ. Hiện nay nó đang là cái kho ấy. Hoặc nó là địa chỉ "hộp thư chết"?
Có một thời, Blog này là diễn đàn của văn thơ. Điều đó không dở, cũng như không hay. Nhưng chỉ là diễn đàn văn thơ thì Blog của những người đã từng học chuyên toán có vẻ đã chệch hướng. Cho nên có một số bài cố gắng bàn đến kinh tế, thời sự. Tuy nhiên, có lẽ do các bạn còn đương chức, nên ngại va chạm, không dám bầy tỏ chính kiến yêu ghét rõ ràng, nên các bạn cũng không lên tiếng.
Hiện nay, vấn đề chính trị thời sự thế giới và đất nước đã nóng sôi sùng sục. Tưởng như một chuyện thế giới như Nga đánh lấy Crum chả liên quan đến chúng ta. Song ngẫm lại, thực sự nó đã và đang ảnh hưởng. Nga truyền cảm hứng cho Trung Quốc hung hăng với các nước láng giềng. Nga và Mỹ thù hằn, thì Nga và Trung bắt tay. QUan hệ với Nga đổ vỡ thì vị thế đất nước cô lập, kinh doanh vì thế mà không bình yên, các bạn làm việc trong khối nhà nước ắt có những thay đổi về tư duy, phương pháp, cách làm... vân vân. Chúng ta, những người bình thường, dĩ nhiên không phải là cá thể vô can. Tình cảm với nước Nga vĩ đại ư? Tình yêu thơ Đường ư? Tất cả đang đứng trước một sự thay đổi tư duy thực sự. Văn hóa Nga không thể đồng nhất với Putin, và thơ Đường không phải Tập Cận Bình. Giờ đây, những người biểu tình chống Trung Quốc vốn bị chính quyền phường tuyên truyền với các hộ dân là phản động, té ra họ chả phải là phản động. Vậy thì chính quyền phường có nhận sai không? Những chữ vàng anh em đồng chí, té ra chả phải là vàng thật, vậy lãnh đạo chúng ta, quá cố và đương sống có ai đã ảo tưởng để đẩy đất nước vào vòng nguy hiểm không? Nếu chúng ta không tự do nói ý chí, nguyện vọng của mình, trong khi đã sắp đến tuổi 60, thì đến bao giờ?
Cuộc sống vốn thay đổi không ngừng, chỉ có ai nghĩ rằng nó đứng yên, thì sẽ bị nó bỏ lại đằng sau. Tôi rất mong chúng ta cùng thay đổi, gọi văn hoa là "bước cùng với đời sống", chứ không thì sẽ bị lớp trẻ gọi là những lão già, mụ già lạc hậu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét