Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Hãy nuôi một con mèo


Tôi đã nuôi một con mèo từ khi nó bé tẹo, rời vú mẹ, đến nay thì nó đã đẻ đến lứa thứ hai. Tại sao phải nuôi mèo thì mãi mãi chúng ta cãi nhau. Tôi thì xuất phát từ lợi ích thiết thực mà nuôi, đó là đuổi chuột. Sau rồi thì thích con mèo vì nhiều lẽ.
Đạo diễn LDT, người bạn vong niên của tôi có một lần uống rượu buồn, tâm sự: “Tôi ở trọ ngay trong nhà mình”. Tôi hỏi anh: “Anh có nuôi mèo hay chó không?”. Anh lắc đầu. Tôi cảm được cái buồn vô hạn của anh. Bởi vì, nếu tôi lâm vào tình hình như của anh, tôi vẫn còn con mèo. Mỗi lần tôi trở về, nếu không có ai đón tôi, đã có con mèo. Con mèo nhà tôi dường như quen tiếng máy mô tô, khi tôi về, nó ở đâu cũng lao ra đón tôi, như một con chó. Nếu bạn cô đơn như anh bạn đạo diễn của tôi, hãy cố gắng nuôi một con mèo.

 Rồi tôi lấy thức ăn cho nó. Dù cho đĩa thức ăn còn nhiều hạt khô, nhưng nó vẫn kêu và chờ đợi tôi thả xuống một ít hạt nữa, rồi mới cắm cúi ăn một lúc. Dường như nó muốn ăn thứ hạt tôi tự tay lấy cho nó. Ăn xong, nó dịu đầu vào chân tôi nũng nịu. Nếu không vội, tôi ngồi lại, gãi nhẹ vào gáy vào cổ nó, nó nằm yên lim dim, phát ra tiếng gù gù êm ái. Cuộc sống đôi khi có những phút bình an như thế. Nếu lâu rồi bạn không cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay phụ nữ, bạn nên nuôi một con mèo.
Cách đây nửa năm, con mèo đang chửa bỗng một hôm cứ đi ra đi vào. Sáng hôm ấy tôi đi ra đến cổng thì nó chạy theo, ngậm gấu quần kéo lại. Tôi quay lại, lấy một tấm vải rải vào khoang dưới của tủ giày, làm ổ cho nó. Nó nằm xuống, cứ nhìn tôi. Nếu tôi đi ra hướng cửa, nó lại nhảy xuống chạy theo. Thế là tôi phải nghỉ hẳn một buổi sáng không đi làm để canh cho nó đẻ. Cho đến khi có 4 con mèo bé tý xuất hiện, con mèo mới bắt đầu không để ý đến tôi nữa, vì nó còn bận liếm láp đàn con, liếm đến nỗi lông tơ ép chặt vào da, bóng mượt lên.
Hàng ngày, cứ tối về, tôi lại cho nó ăn thêm một bữa thức ăn công nghiệp. Đến nỗi, nó dường như chờ đợi bữa tối này. Khi tôi đi công tác, tự nhiên thấy nhớ con mèo. Một nỗi nhớ rất khác nỗi nhớ tình đồng loại, nhưng chính xác là nhớ như nghĩ đến một người bạn nhỏ. Nếu bạn thấy chơi vơi cô độc trong cuộc đời, thì hãy nuôi một con mèo, bạn có lý do để lo lắng và mong nhớ.
Bây giờ thì con mèo đã đẻ lứa thứ hai. Gần đây, tôi vô cùng bận bịu, thành ra, việc chăm con mèo chia cho mọi người trong nhà, và dồn vào cho bà chị giúp việc. Lần này con mèo đẻ vào buổi tối đêm, thế là bà chị phải nằm ngủ cạnh nó, cho đến khi nó sinh đẻ xong.
Tôi rất muốn hướng con cái đến công việc chăm sóc con mèo, nhưng bọn chúng phần lớn bận bịu, bận làm bận học. Học ở trường lại học thêm. Tôi cũng không biết làm sao cả. Nếu tuổi hoa niên, bạn có thể tiếp xúc với một con vật, thì đó là bài học đáng quý nhất về giao tiếp với thiên nhiên. Mọi bài học giáo điều đều chết, chỉ có những cảm nhận từ chính cuộc sống đã dạy ta. Tâm hồn được bồi đắp từ chính những việc nho nhỏ hàng ngày. Có lẽ thế hệ con cái chúng ta sinh ra ở thành phố cũng có những thiệt thòi. Chúng không được như tôi, hồi bé có một triền đồi, một thung lũng đồng xanh ngay sau nhà, sau nhà có đàn gà bới rác, sân có con chó nằm lim dim, con mèo sưởi nắng, vườn có con dế kêu, con cóc nhảy, vạn vật rì rào dưới tán lá xanh. Chứng kiến cảnh ấy, không sao nghĩ được rằng cuộc sống đến lúc lại có những xô bồ đáng chán…
Ngày mai, tôi sẽ nói chuyện với đạo diễn LDT, tôi cảm nhận được nỗi buồn của anh, bởi vì anh không nuôi một con mèo…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét