Ngày xưa các nhà thám hiểm đã mất bao công sức đi vòng quanh trái đất để chứng minh trái đất hình cầu, rồi nhà bác học Anbe Anhxtanh phát hiện ánh sáng đi theo đường cong. Ở tuổi U60 mình chợt nhận ra thời gian cũng trôi đi theo đường tròn. Chúng ta có thể phải chia tay, phải xa nhau khi tuổi còn trẻ, cuộc đời mỗi người theo một ngả nhưng nhất định trong đời chúng ta sẽ gặp lại nhau, cho dù mái đầu đã bạc. Đó chính là lý do mình viết bài thơ dưới đây để các bạn đọc tạm trong những ngày giá rét này (NCT)
HAI NGẢ ĐƯỜNG THỜI GIAN
Mình chia tay. Em trở lại mùa thu
Nắng hanh vàng níu chặt lời từ biệt
Chiều neo lại ánh mắt buồn da diết
Lối nhỏ còn lưu luyến bước chân ai.
Ngược phía em anh qua những u hoài
Mùa đông lạnh lẽo từng con phố
Những cơn gió mang đầy thương nhớ
Ánh đèn khuya hiu hắt bóng hình xưa
Đời khổ đau nước mắt lẫn trong mưa
Anh cố tìm lại vui buồn một thủa
Tim lạnh cóng không cất lời yêu nữa
Những mối tình khuất nẻo hoang vu
Anh thẫn thờ nhìn về phía mùa thu
Lá rụng vàng một thời nông nổi
Nắng chiều đông sao tan quá vội
Trong lòng anh muôn vạn ánh sao rơi
Đêm thổn thức ấp ủ niềm hy vọng
Sau đông lạnh là xuân đầy sức sống
Nơi tình yêu lại cất tiếng chào đời
Mình xa nhau đã gần nửa đời người
Thời gian đưa hai đứa trôi hai ngả
Ngược mùa thu rồi em qua mùa hạ
Ta sẽ gặp nhau ở cuối mùa xuân?
(NCT -12/2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét