Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014

BẦU TRỜI QUÊ HƯƠNG


        Dâng tặng hương hồn mẹ Lê Thị Thị

Xa quê đã mấy chục năm
Vẫn không quên được nong tằm bãi dâu
Phố phường mẹ biết gì đâu
Loanh quanh ngõ nhỏ với “bầu trời vuông”
Người quê ai mẹ cũng thương
Nhường cơm sẻ áo vấn vương chuyện trò.
Bên con cháu giữa thủ đô
Vẫn canh cánh nỗi nhà thờ tổ tiên
Quê hương một khoảng trời riêng
Nghĩa tình hàng xóm láng giềng chẳng vơi.

Chín nhăm chẳng chịu nghỉ ngơi
Nhà nhiều việc mẹ có rời tay đâu
Tự mình tắm giặt gội đầu
Run run tay mẹ nhặt rau, rửa nồi
Con kêu thì mẹ chỉ cười
“Mẹ làm cho khỏi ươn người chút thôi”.
Làm dâu bảy chục năm trời
Trọn tình vẹn nghĩa không lời trách than
Bao nhiêu gian khó nhọc nhằn
Đi qua đời mẹ hóa thành yêu thương...

Mẹ đi thanh thản khiêm nhường
Đất lành đón đợi, quê hương mong chờ
Mẹ đi để lại lời thơ
Nhớ thương tiếc nuối vô bờ...Mẹ ơi!

Không còn mẹ ở trên đời
Ngỡ như mẹ hóa bầu trời quê hương...                                  

 (NCT - 12/1/2014)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét