Những ngày cuối năm 1985, trời rét đậm nhưng không mưa. Nhận được tin báo Xuân Hưng tổ chức lễ cưới, các bạn đều bận rộn cả, chỉ có tôi, Quang Hưng và Kỳ có thể đi xuống Hải Phòng được. Hồi đó, đi lại không phải đơn giản như bây giờ. Từ tối hôm trước, Quang Hưng và Kỳ phải tới nhà vợ tôi ngủ nhờ (lúc đó tôi chưa có nhà riêng, đang ở rể) để hôm sau đi ra ga Hàng Cỏ sớm cho tiện. Thế là vợ tôi phải sơ tán sang ngủ với mẹ để ba thằng tôi ngủ giường cưới. Sáng sớm, ba thằng cưỡi hai chiếc xe đạp ra ga. Tôi phải mặc thêm cái áo bạt sỹ quan ra ngoài vì trời khá lạnh.
Khoảng giữa trưa, tàu đến Hải Phòng. Chúng tôi ghé vào chỗ Thảo, mấy đứa rửa mặt mũi, ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một chút rồi gói quà tặng (ngày ấy chưa có phong tục trao phong bì trong đám cưới rầm rộ như bây giờ, quà tặng chủ yếu là đồ dùng gia đình). Sau đó Thảo dẫn chúng tôi đến chỗ khu tập thể Nhà máy thủy tinh. Phòng cưới đã trang hoàng xong. Vẫn những chiếc bàn và ghế băng mộc mạc. Một tấm phông vải màu xanh rộng trên đó có gắn đôi chim bồ câu cạnh hai chữ hoa H-T lồng vào nhau. Khá nhiều cán bộ, công nhân nhà máy và một số bạn bè học Bách khoa với Xuân Hưng đang làm việc ở Hải Phòng đã có mặt ở đó, nhưng không thấy Xuân Hưng đâu. Một lúc lâu sau Xuân Hưng xuất hiện. Vừa nhìn thấy tôi, hắn reo lên: “A, đây rồi” và nắm cổ tay tôi lôi vào một cái phòng nhỏ trên gác, hình như là phòng tân hôn của hắn thì phải, nhưng chẳng thấy có giường cưới, chỉ thấy một cái giường gỗ loại nhỡ đã cũ. Hưng bắt tôi cởi bộ com lê màu tím nhạt đang mặc trên người rồi đưa cho tôi bộ com lê màu xanh sẫm. Bộ com lê của tôi may trước ngày tôi kết hôn từ mảnh vải mà mẹ tôi được phân phối và cất giữ từ lâu để làm của hồi môn tặng con trai đầu lòng khi cưới vợ. Hóa ra từ trưa Xuân Hưng đi mượn bộ com lê mà không tìm được bộ nào vừa với người hắn. Có một bộ tàm tạm cầm về thì lại quá ngắn. Bộ của tôi hơi dài với hắn một chút nhưng không sao, vì hai thằng đều gầy nhẳng như nhau. Tôi mặc bộ com lê Hưng đưa, quần thì đến mắt cá chân, áo thì hở cổ tay một đoạn, may là vẫn vừa vai.
Đoàn đón dâu chuẩn bị xuất phát vẫn chẳng thấy phù rể đâu. Nhìn quanh chỉ có hai người mặc com lê là tôi, vừa cưới vợ được 3 tháng và một người nữa là ông phó quản đốc một phân xưởng cùng nhà máy Hưng, có bộ răng đen xỉn màu thuốc lào, thuốc lá và nghe đâu còn là bố của 4 cô con gái nữa. Thế là tôi và ông kia được chọn làm phủ rể cho Xuân Hưng. Quang Hưng và Kỳ chịu trách nhiệm đốt pháo. Xe đón dâu đi được một đoạn, Quang Hưng ngồi trên phát hiện chữ Song Hỷ dán ngược thành chữ Thọ. Xe phải dừng một lúc để bóc chữ đó ra dán lại, vì Quang Hưng phải chạy vào một quán hàng gần đó xin mấy sợi bún hay cơm gì đó để dán chữ. Đến nhà gái, Hồng Kỳ cầm cây gậy treo bánh pháo giơ cao. Quang Hưng bật lửa đốt. Nổ được một hồi, pháo xịt. Lại đốt, nổ được mấy tiếng nữa, lại xịt. Rồi lại nổ, lại xịt. Sau lần thứ ba, Quang Hưng cầm chỗ pháo còn lại ném đi. Pháo nổ, pháo xịt cũng là điềm báo hiệu niềm vui lớn. Ông Xuân Hưng sau này có ba cô con gái vừa giỏi vừa xinh. Ông Kỳ giương cao bánh pháo cũng không kém, sinh hạ ba cô vừa ngoan vừa tháo vát. Ông Quang Hưng mắc tội ném chỗ pháo chưa đốt đi nên chỉ được hai cô cũng giỏi và xinh. Riêng tôi thoát được cái sự sinh con một bề, không hiểu ông phù rể kia đã gánh hộ hay do sự quan liêu của quan Nam Tào, Bắc Đẩu cứ đánh dấu cái thằng mặc com lê xanh ngắn tay, hở mắt cá chân mà sau này không truy ra được. Ba ông đều là con trưởng, như thế cũng tốt cho việc thay đổi quan niệm “trọng nam khinh nữ” của ông bà ta. Nếu Quang Hưng không ném chỗ pháo đó đi thì biết đâu mỗi ông giờ đã có bốn, năm cô con gái giỏi giang xinh đẹp cho thiên hạ được nhờ rồi!
Đám cưới giản dị nhưng rất vui, quà tặng chất đống, cũng phát biểu, cũng hát hò, chú rể mời nước chè, cô dâu mời thuốc lá. Hình như vợ chồng Xuân Hưng quên chụp ảnh lưu niệm với bạn bè hay tôi không nhớ nhỉ? Lễ cưới kết thúc, chúng tôi và một số người bạn cùng những người thân trong gia đình Xuân Hưng còn ngồi lại nói chuyện vui với đôi vợ chồng trẻ và để tôi với Xuân Hưng trao đổi lại quần áo.
Khoảng 10 giờ đêm chúng tôi quay lại nhà Thảo. Hồi ấy Thảo được phân một gian trên tầng 3 tòa chung cư khu tập thể Nhà máy xi măng Hải Phòng. Trong phòng chỉ có một chiếc giường đôi. Vì về muộn quá nên Thảo cũng không gửi chúng tôi đi ngủ nhờ nhà ai được. Thế là cả bốn chúng tôi ngủ chung một giường. Thảo nằm trong cùng được ưu tiên một chăn riêng. Ba thằng tôi một chăn và tôi phải nằm ngoài cùng vì sợ đêm ngủ quên nằm mơ ôm vợ rồi ôm nhầm phải Thảo thì gay. Tôi không nhớ hai ông kia ai được vinh dự nằm cạnh Thảo. Chúng tôi nói chuyện mãi, có ngủ được đâu. Ba giờ sáng thảo đã dậy cọ nồi nấu cơm sáng, nhưng chúng tôi bảo không ăn. Năm giờ sáng, chúng tôi tạm biệt Thảo đi ra ga tàu về Hà Nội. Nhìn qua cửa sổ con tàu ngắm cảnh đồng quê đang vào vụ đông xuân, lắc lư theo con tàu uốn mình chuyển động, chúng tôi lại bàn chuyện hai tuần nữa cưới Tú-Uyên ở Vĩnh Yên ai đi dự và quyết định Quang Hưng sẽ đại diện bạn bè đi lên đó cùng với vợ chồng Bách – Nga, vì Kỳ có việc bận, còn tôi thì mới đến nhận công tác ở Nhà máy Dụng cụ số I Hà Nội nên có một số việc phải giải quyết.
Mới đó mà đã 27 năm. Nhìn lại những đôi cưới nhau từ dạo ấy, giờ vẫn tay nắm tay sóng đôi trên đường đời, mới thấy những chàng cựu học sinh chuyên toán Hải Hưng (72-75) thật may mắn và thầm cảm phục sự hy sinh cao cả của các vị phu nhân của họ. Các em thực sự là những nhà đầu tư tài năng, với tư duy sắc sảo và tầm nhìn xa hàng chục năm trời. Các em đã quyết định gắn bó với chúng tôi từ lúc bần hàn, bất chấp bao trở ngại, thách thức đang chờ đợi trong cuộc sống. Làm sao chúng tôi lại có thể phụ bạc các em cơ chứ! (NCT-12/2012).
Ông Xuân Hưng cưới vợ vào cuối tháng 12 năm 1985 ngày bao nhiêu nhỉ?
Trả lờiXóaChúc gia đình Hưng Thủy hạnh phúc và gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống (LPT)
Trả lờiXóaCHUC MỪNG HẠNH PHUC Anh Hưng + Chị Thủy!
Trả lờiXóaĐọc câu chuyện của Anh NCT viết chúng em càng cảm phục các anh, các chị đã vượt qua nhiều khó khăn vất vả để có được hạnh phúc như ngày hôm nay!
Chúc mừng hạnh phúc cặp đôi HƯNG + THỦY !
Trả lờiXóaLàm sao chúng tôi lại có thể phụ bạc các em cơ chứ! nghĩa là đã có ai trong số các cựu HSCT 8e9e10e của các anh bị phàn nàn phải không Anh NCT ?
Trả lờiXóaTôi còn nhớ đêm đó tôi gác chân qua bụng hai ông giữ chặt để bảo vệ bản Thảo cơ mà.
Trả lờiXóaQuả nhiên là Anh NCT nhiều bí mật quá, bây giờ lại xuất hiện tiếp cô Hồng Anh mà chưa thấy Anh Thành kể; bao giờ hết các cô ở Thái nguyên thì kể tiếp Anh nhé.
Trả lờiXóaChúc mừng ông thứ 13.000, đề nghị ông mang chứng minh thư đến Ban liên lạc để lĩnh thưởng
Trả lờiXóaHa, ha... Bác Thành bị oan các Bác ơi !
Trả lờiXóa