Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Cũng là một kỷ vật: Bài thơ của Phạm Tiến Duật do chính ông chép tay trên giấy học trò, chưa đăng ở đâu.

(Tôi có một chuyện tình cờ, được ông PTD viết đưa cho bài thơ sau đây. Đêm nay không ngủ được, nhớ ra là giỗ ông Duật vừa qua ít ngày, nên tôi bò dậy, post lên đây, coi như nén hương cúng ông Thi sĩ.) (NXH)





1 nhận xét:

  1. Trước đây tôi cũng làm báo và có cơ hội tiếp xúc với nhiều nhà văn, nhà thơ nổi tiếng. Khi về già bác Duật sống một mình nên chuyện chải chuốt, chăm sóc dung nhan của bác cũng tự bác làm. Một lần bác nhuộm tóc nhưng ko ra cửa hàng nhuộm, đáng lẽ phải cho thuốc vào lược rồi chải lên đầu, chải đi chải lại sẽ đen nhưng bác Duật lại đem thuốc nhuôm vào chậu nước rồi nhúng cả đầu vào gội rồi ngửa mặt lên để cho thuốc ngấm vào tóc. Đến khi ngửa lên thì thuốc nhuộm chảy hết vào mắt, mấy hôm sau bác đến tòa soạn thì mắt vẫn đỏ lừ và đeo kính trông rất ngầu. Câu chuyện bác đem kể với mọi người với giọng rất vui vẻ tự giễu mình. Đến bây giờ khi bác Duật mất rồi mọi người vẫn nhớ đến những câu chuyện vui về bác, kể đi kể lại cho nhau nghe như một cách để nhớ về bác Duật.

    Trả lờiXóa