Một tháng Ba nữa lại về! Tháng Ba với gió xuân dạt dào như tiếng nói tình yêu, với nắng xuân ấm nồng như ánh mắt người yêu, với mưa bụi êm êm như tóc người yêu …
Còn nhớ, dịp 8/3 năm trước, Mai Hương đã gửi bài tản văn đầu tiên đăng trên blog E của các anh Chuyên Toán. Bài văn về MẸ thân yêu của mình, để cầu chúc những điều tốt lành cho tất cả các MẸ của chúng ta.
Từ ấy đến nay, MH đã gửi thêm một số bài tản văn nữa. Sức viết của MH hạn chế, không dồi dào như Hải Yến bạn mình. Lâu lâu, em mới có bài, hi vọng vẫn được mọi người đón đọc.
Ngày 8/3 của phụ nữ thế giới lại tới gần, MH cũng có những tâm tư muốn trải lòng cùng bạn đọc. Dù không viết cho ngày 8/3, nhưng MH muốn chia sẻ với độc giả blog E nhân dịp 8/3.
Qua những lời văn này, MH muốn chúc cho tất cả những người vợ luôn ngập tràn hạnh phúc bên chồng yêu. Chúc cho một nửa của các chị em luôn mạnh mẽ, luôn ga lăng, nhưng cũng luôn biết cách làm cho người phụ nữ của mình ngày càng thấy ấm áp và dịu êm trong cuộc đời.
TÓC ÊM
Tôi có một sở thích rất vớ vẩn trong mấy sở thích vớ vẩn. Đó là thích nghịch tóc. Thích nghịch tóc mình. Thích nghịch tóc người khác. Thích cả người khác nghịch tóc mình. Lúc nhỏ, tôi hay vuốt mái tóc hoe hoe vì đi chăn trâu phơi nắng của mình, thầm ước ao nó dài đen như tóc cô bạn thân nhà bên cạnh. Nhiều khi, tôi vắt mái tóc dài đến kheo chân của bạn lên vai mình để “mượn duyên”. Nếu ngày ấy mà như bây giờ, chắc tôi sẽ rất hay thay đổi kiểu tóc. Nhưng ở cái thời xa xưa ấy, tôi chỉ hay thay đổi cách tết tóc mà thôi. Khi thì một đuôi sam, khi thì hai đuôi sam. Có lúc lại buộc cao vống phía sau để nó lắc lư mỗi khi bước vội … Vậy mà lớn lên, tôi đã cắt mái tóc mình thật ngắn. Ai cũng bảo kiểu tóc đó rất hợp với khuôn mặt và tính cách của tôi nên tôi để tóc ngắn mấy chục năm rồi. Từ khi tôi không còn phải chăn trâu nữa, thì tóc tôi đen mượt và mềm mại, hơi bông lên. Cắt ngắn, tôi thường phải tỉa cho tóc mỏng bớt.
Khi tóc đã ngắn rồi, sở thích nghịch tóc của tôi chỉ còn chốt lại thường xuyên ở hai việc: Thích được người khác nhổ tóc sâu cho mình. Lấy chồng rồi thì thích nhổ tóc bạc, tóc sâu cho chồng.
Cảm giác được người khác bới và nhổ tóc cho mình thật tuyệt. Nó êm êm, dìu dịu. Thỉnh thoảng, một sợi tóc mảnh mai được nhổ lên, không đau mà buồn mê man, muốn ngủ thiếp đi. Thường là con gái nhổ cho. Con gái lớn lên, đi học vắng nhà, thì đã có mấy em gái trong cơ quan nhổ tóc cho tôi giữa hai tiết học. Rất ít tóc phải nhổ bỏ, thì tôi bảo chúng cứ nhổ cả tóc đen cũng được, tóc chị nhiều lắm, phải tỉa bớt đi nên nhổ bớt cũng không sao. Có em gái tóc rụng nhiều nên quí từng sợi, cứ kêu ầm lên rằng sao lại nhổ cả tóc đen?
Chồng tôi không biết nhổ tóc cho vợ. Chẳng hiểu sao lại thế. Đôi tay đàn ông to lớn của chồng tôi rất khéo léo khi tỉ mẩn sửa chữa đồ điện tử với những linh kiện bé tí tẹo. Thế mà không nhổ được tóc cho vợ. Chỉ biết đan những ngón tay vào mái tóc ngắn của tôi với một nỗi đam mê vô tận. Và chồng tôi còn thích được nhổ tóc hơn cả tôi. Vài hôm lại bảo rằng nhiều tóc bạc lắm rồi vợ ơi. Để rồi, tôi lại ấn đầu, kéo tai, vặn bên phải, xoay bên trái, bới mãi mới được mấy sợi tóc trắng, tóc sâu. Tóc chồng còn đen hơn cả tóc tôi. Dày và cứng như rễ tre. Vậy mà vẫn thật êm. Chồng cứ thích tôi bới mãi, tìm mãi, nhổ mãi mấy sợi tóc bạc hiếm hoi ở tuổi ngoài bốn mươi.
Tôi rất thích cảm giác lùa tay vào mái tóc của chồng mình. Và bới. Rồi tách sợi tóc bạc ấy ra khỏi đám tóc đen mướt, đưa mũi nhíp vào, bứt nó ra khỏi đầu chồng. Tôi gom chúng lại và trêu rằng phải tính tiền để đi mua váy đẹp. Chồng tôi lườm nói, cái thân mình đây chẳng đáng giá hơn mấy cái váy ấy ư? Chiều xuân mưa bụi. Chiều hè lộng gió. Chiều thu nắng vàng. Chiều đông lạnh cóng… Mùa nào cũng nhổ tóc sâu. Và mùa nào cũng ấm nồng, dịu êm trong những điều bình dị.
Cái sở thích vớ vẩn ấy làm tôi không có cảm tình với những mái đầu hói nhẵn. Có thể những cái đầu hói ấy không nói nên điều gì về tính cách người sở hữu nó. Chỉ là do cảm tính của tôi mà thôi. Vậy mà hôm ấy, tôi đã đối diện với một mái đầu hói nhẵn thín. Một mái đầu từng không hói như thế, mấy mươi năm trước …
Tôi nhìn thẳng vào gương mặt ấy. Ánh mắt người ấy lảng đi chỗ khác và cố không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng dù người ấy cố không biểu lộ cảm xúc, thì tôi vẫn nhận thấy một thoáng bối rối trên gương mặt quá từng trải, già rất nhiều so với tuổi ngoài bốn mươi của một người đàn ông có địa vị, có tiền tài. Tôi nhìn thẳng vào mái tóc ấy. Chỉ có một ít tóc bạc ở xung quanh, còn là cả một khoảng giữa đầu nhẵn bóng. Có lẽ tại mái tóc này làm cho người ấy già trước tuổi chăng? Và có lẽ cái bệnh hói đầu này rất khó chữa nên một người nhiều tiền như người ấy cũng đành bó tay? Nhiều người khác mà tôi biết, cũng đành phải để mái đầu nhẵn bóng như thế. Tôi chưa bao giờ tìm hiểu về loại bệnh này. Chỉ thỉnh thoảng thoáng qua, tôi lại tự thắc mắc thế thôi.
Tôi hầu như chưa đối diện với người ấy một mình bao giờ, kể từ đêm trăng mấy mươi năm trước. Những lần khác đều có ai đó cùng ngồi trò chuyện nên người ấy không phải lảng tránh và bối rối. Lần đó, người ấy đến một mình. Tôi cũng ở nhà một mình. Vì thế mà người ấy lúng túng lắm! Mà làm sao không ngại ngùng lúng túng được kia chứ? Khi mà đã có lúc, mái tóc tôi và mái tóc người ấy kề sát bên nhau. Khi mà giờ đây, người ấy lại là em chồng tôi.
Tôi và người ấy từng ngồi cạnh nhau. Hai mái đầu gần lắm. Cũng đã cách đây hai mươi mấy năm rồi. Tất nhiên, khi đó, tôi chưa là chị dâu con bác ruột của người ấy như bây giờ. Chúng tôi là đồng hương. Biết nhau từ thuở phổ thông, người ấy học trên tôi một lớp. Khi tôi học Đại học, trường Sư phạm của tôi gần trường Sĩ quan của người ấy. Một buổi chiều, tôi đang đọc sách ở thư viện thì bạn cùng phòng lên gọi tôi về có khách. Đến cầu thang tầng bốn, nhìn thoáng thấy bóng áo xanh cao cao, tôi giật mình tưởng là mắt mình nhòe lệ thành thơ nên quá khứ trở về. Khi người ấy quay lại và cười, tôi nhận ra anh đồng hương cấp xã. Ấn tượng đầu tiên là mái tóc xanh mướt cắt gọn ghẽ nổi bật trên bộ quân phục màu lá cây. Nụ cười tươi tắn, trẻ trung. Rồi từ đó đến hai năm sau, phòng của tôi vẫn thường thấp thoáng bóng xanh áo lính. Có lẽ vì áo lính cứ hiển hiện trong tôi, quanh tôi ngay từ những ngày đầu vào Đại học, nên bạn bè trong lớp phong tôi là “Hội trưởng” của cái bọn yêu các anh có áo màu xanh.
Sẵn cảm tình với dáng hình mang áo màu xanh, lẽ ra tôi sẽ rất vui trước một tình bạn ngày càng thân thiết. Vậy mà tôi chỉ thấy nao nao buồn. Có lẽ vết thương lòng của tuổi mười chín quá sâu chăng? Bao đêm tôi đã nhủ thầm với mình rằng hãy quên đi mối tình ngây thơ của cái thời trẻ dại. Tình yêu sâu sắc nhường kia, có lẽ cũng do tôi quá say mê truyện cổ tích mà tưởng tượng ra thôi. Còn với “người xưa” … chắc tình yêu cho tuổi mười tám của tôi chỉ là những phút say nắng khi trở trời! Nếu không, tại sao tôi chỉ là quá khứ? Là quá khứ với một vết thương lòng và một nỗi buồn không biết bao giờ mới có thể nguôi ngoai. Thế mà, đã có lúc, tôi ngỡ rằng, mái tóc mây thiếu nữ đã làm ai đó say nồng bởi hương tóc mạ non …
Có lẽ vì nỗi buồn rớt ấy mà suốt mấy năm là bạn, tôi chưa đi chơi riêng lần nào với người mang áo lính cùng quê. Mái tóc rất đẹp, gọn ghẽ mà mướt xanh ấy luôn cách tôi một khoảng khá xa, đủ để tôi nhìn thẳng vào đó mỗi lúc chuyện trò.
Cho đến một đêm trăng mùa hạ. Trăng như dát bạc đổ xuống con đường, xuống cánh đồng. Phố xưa thoáng đãng. Tối muộn. Đường từ Sư phạm lên cầu Thăng Long vắng teo. Gió lồng lộng từ sông Hồng thổi lên. Mấy cây số đi bộ mà loáng cái đã đến cầu. Tôi không biết người ấy định nói với tôi những gì mà muốn tôi đến tận đây? Chúng tôi ngồi bên lề đường dẫn lên cầu. Và tôi đã nghe người ấy nói. Dài lắm. Từ hoàn cảnh gia đình chỉ còn mẹ già ốm yếu, đến việc người ấy đã tốt nghiệp và từ mai sẽ rời xa Sư phạm. Cuối cùng là một lời đề nghị rằng muốn tôi sẽ làm dâu của mẹ người ấy. Ôi, giá người ấy chỉ nói một câu ngắn thôi. Hoặc người ấy đừng nói gì cả mà hãy vuốt tóc tôi. Mái tóc, lúc này hẳn đã đẫm màu trăng … Thì rất có thể, tôi đã say gió, say trăng, say cả cảm giác của những ngón tay lùa vào mái tóc. Và rất có thể, tôi cũng sẽ lùa những ngón tay mình vào mái tóc mướt xanh kia thay cho câu trả lời … Nhưng rồi, tôi chỉ có thể nhìn thẳng vào mái tóc lấp lóa ánh trăng, hẹn rằng hãy cho tôi suy nghĩ một thời gian. Chúng tôi trở về dưới trăng. Thật lạ, trong tôi lại cứ hiển hiện một đêm trăng khác.
Rồi tôi chẳng phải suy nghĩ và trả lời người ấy nữa. Trong một lần trò chuyện với cô bạn thuở phổ thông, tôi được biết cô ấy cũng đã nghe những lời như thế, từ người ấy. Có lẽ cũng vào một đêm trăng?
Khi sắp cưới, tôi mới biết chồng tôi và người ấy là anh em họ. Vợ người ấy không phải là cô bạn thời phổ thông của tôi. Tôi đã kể cho chồng nghe chuyện đêm trăng lộng gió sông Hồng. Chồng tôi không nói gì, chỉ lùa tay vào tóc tôi, kêu rằng tóc ơi, sao mà ấm êm đến thế!
Tôi vẫn nhìn thẳng vào gương mặt và mái tóc người ấy. Có lẽ tôi cố tìm một cái đã không còn. Hay tôi đang thầm trách người ấy: Giá đừng đổ quá nhiều công cho con đường quan lộ. Giá đừng quá mải miết kiếm thật nhiều tiền. Giá đừng quá khát khao một cậu con trai nối dõi khi đã có hai cô con gái như mơ. Hãy tin rằng, trời chẳng cho ai tất cả bao giờ … Thì có lẽ mái tóc ấy vẫn giữ được vẻ dày dặn, xanh mướt, và gương mặt kia sẽ vẫn rất trẻ trung.
Có thể, những mong ước của tôi quá đỗi bình thường nên cả cuộc đời tôi sẽ không làm được điều gì lớn lao, vĩ đại. Nhưng cũng có thể, nhiều khi, những con người “vĩ đại” lại chỉ khát khao được lùa những ngón tay mình vào mái tóc êm của chồng, để tìm sợi bạc, trong nắng chiều thu …
(Mai Hương)