Hôm trước tôi đã định viết phần II về lão Lục bát Văn Thùy, chỉ để giới thiệu hai mảng thơ với rất nhiều bài hay của lão: Mảng thơ tình và mảng thơ thế sự. Thế rồi, trong số những bạn đọc blog E, có người không tin chuyện tôi và muội muội đã đến gặp Văn Thùy, muốn có một bức ảnh làm minh chứng, nên tôi đã định không viết tiếp nữa. Nhưng rồi, tôi lại không thể không kể tiếp chuyện về lão Dị nhân này, vì tôi tình cờ gặp lại lão lần nữa ... (Hải Yến)
Gặp lại Dị nhân Thơ tình - Lão "Đôn Kihôtê thời hiện đại"
Sau hôm tôi và muội muội tìm gặp lão Lục bát dị thường ấy khoảng mươi ngày, tôi là khách mời của một Hội nghị Văn học Nghệ thuật. Đến Hội nghị hơi sớm, vậy mà tôi đã thấy lão Dị nhân ở hội trường. Đọc nhiều bài về lão trên mạng, tôi vẫn biết lão thường có mặt trong những hội thơ văn ở khắp nơi. Để cho thơ, để bán thơ. Hôm nay, lão xuất hiện với một cái máy ảnh to tướng đeo trước ngực, một cái máy quay nhỏ xíu cầm tay, nhưng có bộ chân máy vô cùng hoành tráng. Nghe nói lão được ai đó cho trong chuyến đi xuyên Việt. Lão đang loay hoay chọn chỗ để máy. Chẳng biết cái bị đựng thơ của lão để đâu?
Khi Hội nghị diễn ra, lão đi đi, lại lại, quay quay, chụp chụp ... như một phóng viên chính hãng của một đài truyền hình nào đó. Lúc lão đến chỗ tôi để quay chụp, tôi lại trỏ vào mình như hôm trước và hỏi lão:
- Lão Lục bát, còn nhớ gái hai con này không?
Lão nhìn tôi qua cặp kính to tổ bố và lắc đầu, hỏi: "Gặp bao giờ"? Tôi nhắc:
- Hải Yến và Thanh Hải, xin thơ và thư pháp của lão cách đây mươi ngày đấy!
Lão "À!". Và bảo:
- Mai bảo Gái con rưỡi đến mà đổi quyển thơ mới, có rồi đấy!
Chẳng là hôm trước, khi tôi giới thiệu với lão rằng muội muội là "Gái một con", lão bảo: "Con rưỡi là được rồi", rồi mới đọc thơ như tôi đã kể ... Lão cứ làm như nhà chúng tôi ngay cạnh nhà lão ấy mà bỗng chốc đến đổi sách thơ được!
Trong Hội nghị, tôi có quen được với một chị rất xinh, tầm tuổi các anh lớp E. Chị tâm sự với tôi rằng chị rất muốn làm được một bài thơ lục bát như ý để tặng hương hồn người mẹ đã khuất từ lâu. Chị đã thảo rồi, nhưng chưa bằng lòng vì tự thấy bài thơ chưa có nét đặc sắc. Tôi giới thiệu:
- Lát nữa giải lao, chị nhờ lão Lục bát kia giúp đỡ kìa!
Thế rồi, chẳng biết khi ra nghỉ giữa buổi, lão thì thầm với chị những gì, mà đến lúc trở lại bàn Hội nghị, chị giơ cho tôi xem bản mới nhất THƠ TÌNH VÙI GIỮA ĐỐNG RƠM của lão. Và rồi, máy điện thoại của chị rung lên. Chị nghe máy rồi bảo tôi: Lão bảo sang phòng bên ngồi nói chuyện tiếp, không dự Hội nghị nữa. Tôi nói: "Tùy chị". Chị ngần ngừ một thoáng rồi rời Hội trường, ra ngoài ... Lão Đôn Kihôtê 72 tuổi ấy "giỏi" thật! Chẳng biết sau buổi này, sẽ có mấy bài lục bát TÌNH nữa ra đời?
Nhưng, phải thừa nhận những bài thơ tình của lão ... TÌNH thật.
- Hãy xem lão "Tương tư tấm áo bỏ quên". Lại còn ghi tựa đề "Nhắn ai đến lấy áo". Chẳng biết có "em" con rưỡi, hai con nào quên áo ở nhà lão thật không. Nhưng những gì lão "Tương tư" thì chẳng ai bảo rằng đó là dành cho một em không có thật. Chẳng ai bảo "em" ấy chỉ là một cái áo vô hồn, hay một "hòn đá, một vầng trăng" ... như anh E nào đó từng bao biện cho thơ tình của mình. Và lão mới "tham" làm sao! Mới "tương tư" áo này chưa xong, đã lại mong "áo khác":
Áo em quên ở đầu giường
Có gì lạ lắm cứ vương khắp người.
Lại thêm mấy sợi tóc rơi
Cứ như xui khiến hương người nhắc nhau.
Em về bên ấy đã lâu
Chỗ quên vẫn toát ra màu nhớ nhung.
Áo treo ấm cả gian phòng
Tơ vương tóc rụng tấc lòng nôn nao.
Cơn yêu từ buổi mưa rào
Lại như giông bão đổ vào áo quên.
Tình cờ mở áo trong đêm
Đắp vào mình ướp khát thèm sang nhau.
Kể từ đêm ấy về sau
Áo ru tôi ngủ nát nhàu tương tư.
Mối tình ôm ảo, ấp hư
Ngấm hương áo ướp mà như ướp tình.
Hệt như các cụ nhà mình
Ngày xưa quên áo trên cành hoa sen.
Lạy giời duyên vướng vào duyên
Lần sau áo khác lại quên đầu giường.
- Còn đây là một trong những bài thơ về "Gái một con" của Văn Thùy. Nghe nói, khi lão "theo" vợ (Chẳng cưới cheo gì thì phải), vợ lão đã là "gái một con", và xinh lắm. Chắc bởi vậy nên cả đời lão "chết" về Gái một con. Lão mượn ý dân gian "Gái một con trông mòn con mắt" để nói cái tình mình với Gái một con. Có ai sợ "mòn con ngươi" lại "xòe tay đậy mắt" như lão cơ chứ! "Đậy mắt" kiểu đấy thì còn "nhìn" đến nổ con ngươi chứ chẳng "mòn" thôi đâu!
Ra ngõ gặp gái một con
Xòe tay đậy mắt kẻo mòn con ngươi.
Còn chút ti hí lườm giời
Chỉ vì he hé liếc người một con.
Em như sét sợi sét hòn
Đánh tôi mắt dẹt mắt tròn héo hon.
Mỗi phen gặp gái một con
Thêm lần lác mắt vẫn tròn mắt lươn.
- Tán tỉnh, tương tư các bà, các cô giữa đời trần tục đã rất "mùi mẫn" rồi. Nhưng gớm thay cái "tình" của lão Dị nhân: Lão còn "tán" cả sư nữ nữa. Tuy vậy, nghe lời tán tỉnh niệm Phật "Nam mô tình em" của lão, ta như thấy cả nỗi xót xa cho tâm sự của những ni cô:
Đập gương, bẻ lược
Chôn son, vùi phấn
Tóc tơ vĩnh biệt da đầu
Má hồng thếp lại một màu cánh sen.
Em thanh tâm giữa cõi thiền
Tôi chìm nổi chốn kim tiền hư vô.
Em ăn mày phật cửa chùa
Tôi thành hành khất bốn mùa yêu chay.
Cách nhau tiếng mõ khô gày
Mỗi chiều đếm một chuỗi ngày tỉnh mê.
Cách nhau tán lá bồ đề
Mà râm với nắng câu thề tóc tơ.
Bần thần thương mảnh tình mờ
Tim này thắp lén cổng chùa vọng em.
- Đấy là những "trường tình", thơ tình của "lão Đôn Kihôtê" Văn Thùy còn rất nhiều những "đoản tình". Dưới đây là một vài câu như thế:
Quang học
Trớ trêu cái nắng đa tình
Đổ xô hai bóng chúng mình đè nhau.
Phong vũ biểu
Em là khí tượng riêng tôi
Tạnh khóc là nắng, tắt cười là mưa.
Em ngúng ngẩy lúc giữa trưa
Y như chập tối trời mưa nửa giường.
Máy đo bằng thịt bằng xương
Cưới về để biết đo lường oái oăm.
Mùa có lý
Xuân như gái một con rồi
Nửa thèm mưa bụi, nửa đòi bão giông.
Một tay bồng bế gió đông
Một lưng muốn cõng tơ hồng tháng ba.
Mùa như dở trẻ dở già
Màu hoa màu bướm vẽ ra cầu vồng.
(Trời, có ai viết về mùa xuân như lão cơ chứ! Người ta dùng những chàng trai, cô gái chưa chồng chưa vợ, đẹp vẻ tinh khôi để nói về mùa xuân, và ngược lại. Đằng này, lão lại hình dung mùa xuân "như gái một con". Với lão, "Gái một con" đúng là kết tính những gì đẹp nhất của nữ tính, của sức sống, của đất trời ...)
Tôi xin kết thúc phần giới thiệu thơ tình của lão Lục bát Văn Thùy bằng một lời nhắn tới các anh lớp E và độc giả blog E: Lão Văn Thùy làm thơ cách đây 15 năm (Như lão bật mí với tôi và muội muội), tức là nhiều hơn tuổi các anh lớp E bây giờ. Vậy, các anh E và độc giả, những ai chưa làm thơ, đặc biệt là chưa làm thơ tình, cứ tự tin bắt đầu tập làm thi sĩ. Biết đâu 15 năm nữa, thơ tình của các anh lại được bao quí bà, quí cô, bao người đẹp (như tôi và muội muội) còn mê hơn cả thơ tình của lão Dị nhân Đôn Kihôtê này.
P/s: Nếu còn cảm hứng viết và mọi người còn cảm hứng đọc thơ Văn Thùy, HY có thể trở lại bằng phần III - Giới thiệu mảng thơ thế sự của lão Dị nhân xấu trai Văn Thùy - Đồng hương của Dị nhân đẹp trai NCT lớp E.
(Hải Yến)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét