Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Thêm một bài thơ của Hoàng Thế Sinh đến từ Hải Yến

Hải Yến được biết: Sau khi nghe thơ của sơn nữ HTH, nhiều anh E đã rất muốn lên Nghĩa Lộ. Và, sau khi có các bài đăng của Hải Yến, của anh NXH, của anh VKH liên quan đến HTS và vùng núi Yên Bái, Lào Cai, các anh đã quyết định lên miền sơn cước ấy. Có thể chuyến đi của các anh còn nhiều lí do khác nữa, nhằm nhiều mục đích khác nữa ... nhưng, những điều Hải Yến vừa nói, chắc cũng đúng một vài phần.
Vậy thì, với tất cả sự chân thành của một người yêu mến blog E, Hải Yến muốn qua blog của các anh, chúc 3 anh TQH, NXH, NCT thượng lộ bình an, mạnh khỏe. Đến Lục Yên - Yên Bái, cho em chúc sức khỏe cả anh VKH và anh HTS nữa. Cho em nhắn anh HTS rằng: "ANH CÓ VỀ A7 CHÚNG MÌNH XƯA?"
Em mong rằng, sau chuyến "phượt" này của các anh, anh NXH có văn mới, anh NCT có thơ mới, anh VKH có ảnh mới, anh TQH có ... hợp đồng kinh tế mới. Còn blog E sẽ có thêm một cộng tác viên mới tài năng và nhiệt tình là anh HTS, để em và mọi người được thường xuyên đọc HTS như đọc NXH, NCT, VKH ... vậy.
Em muốn giới thiệu với độc giả blog E thêm một bài thơ nữa của HTS. Bài thơ mà TS đã ghi lời đề tặng em trong sổ thơ của em, chỉ vì em rất thích nghe anh ấy đọc bài này trong đêm thơ. Bài thơ không phải viết về mùa đông miền núi, mà là về Thứ bảy mùa hạ ở Hà Nội. Chắc sẽ gợi nhớ được ở mọi người những kỉ niệm về một thời sinh viên tươi trẻ của mình. (Hải Yến)

THỨ BẢY
                    Thế Sinh

Tản mạn vô cùng chiều thứ bảy
Sinh viên nô nức đón đưa nhau
Anh tiễn em về phương trời ấy
Còn lại một mình, biết đi đâu?

Anh quay trở lại căn phòng nhỏ
Bỗng thấy trống không suốt bốn lầu
Khu nhà A9 riêng một phía
Như là cô độc đã từ lâu.

Anh ra bể nước lòng bứt rứt
Múc tất trăng sao cả nghìn gầu
Múc cho cạn hết, trơ đáy bể
Để khỏi ngờ rằng có nông - sâu!

Anh nằm lăn lóc ngoài bãi vắng
Cỏ rối mọc um tận đỉnh đầu
Tay cào mặt đất cho bật máu
Cho đất vô tình cũng phải đau.

Anh đi vung vít không cần lối
Đạp cỏ vào sương đến nát nhàu
Chân đá gốc cây, tay vặt lá
Ơi em, giờ này em ở đâu?

Giá đừng có lúc em xa vắng
Buồn vui hờn dỗi ở bên nhau
Thứ bảy, giá đừng ... chiều thứ bảy
Anh chẳng mất hồn đến thế đâu ...

                           Hà Nội, mùa hạ 1987

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét