(Lời con Ngưu lang nói với bố)
Thôi
Bố đừng mong mẹ về!
Xứ thiên đường mẹ sống
đâu giống chốn trần gian.
Mẹ chẳng thể nào ngủ trong ống cống
hay ăn xin kiếm sống nuôi con.
Mẹ yếu ớt, dịu dàng
như đóa hoa buổi sớm
làm sao có thể dậy từ nửa đêm
chen chúc xếp hàng
nộp đơn xin cho con vào lớp một.
Mẹ cũng chẳng dám đổi phong bì
lấy những lời thề thốtcho con vào sở nọ ban kia
dẫu con có đậu thủ khoa đại học.
Thôi
Bố đừng khóc nữa!
Nước mắt làm sao rửa sạch khổ đau.
Bố cứ đi chăn trâu
rồi chui vào ống cống kia mà ngủ.
Bố ơi!
Mẹ không về nữa đâu
Bố đừng mong đợi
Bố đừng mong đợi
Con sẽ cố học thật chăm, thật giỏi
để sau này nối nghiệp bố… chăn trâu!
(NCT-8/2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét