Khi đàn ngựa xuất hiện, tôi nhìn thấy trong mắt ông Dashtsevel như có lửa. Ông bèn đến gần một kỵ sĩ, bảo cậu ta nhường ông con ngựa, rồi ông nhảy phắt lên lưng ngựa. Ông gìa 70 tuổi đó phi ngựa như một dũng sĩ thực sự, cũng lùa ngựa như một người du mục...
Tôi và đạo diễn Lê Thi nhìn thấy ông Dashtsevel cưỡi ngựa, thật thán phục. Ông Lê Thi cũng 70 tuổi, bằng tuổi ông Dashtsevel, khi nhà văn Mông Cổ quần với bầy ngựa xong, xuống ngựa, ông Lê Thi bèn cúi vái ông bạn Mông Cổ mấy vái... Riêng tôi, lúc đó mới hoàn hồn. Chỉ lo ông nhà văn Mông Cổ có sao thì mình mất nhờ. Cách đây 3 năm, trong khi dự hội nghị văn học quốc tế ở Hà Nội, ông Dashtsevel phải vào Bệnh viện mổ tim, đặt "ven", vẫn còn có mấy cái ống nhựa trong động mạch.
Ông Dashtsevel bảo, người Mông Cổ như tôi, già 70 tuổi hay hơn nữa, về thảo nguyên, nhìn thấy ngựa thì không thể không cưỡi, khi đã cưỡi thì phải phi như bay đi thôi.
Trên đường về từ chỗ quay phim đến trung tâm xã, khoảng hai chục cây số, chúng tôi đi ô tô, còn ông Dashtsevel thì cưỡi ngựa chạy cùng...
bìa sách Truyện Kiều, chữ Mông Cổ, dịch giả Dashtsevel |
Với ông Dashtsevel trước tượng Thành Cát Tư Hãn |
Ông Dashtsevel lên ngựa |
Đạo diễn Lê Thi vái Nhà văn Dashtsevel |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét