Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Nhân ngày giỗ tổ Hùng Vương kể lại chuyện Sơn Tinh - Thủy Tinh

Tương truyền Hùng King (Vua Hùng) có một cô công chúa tên gọi Mỵ Nương, nhan sắc không đến nỗi nào nhưng đến tuổi cập kê rồi mà vẫn chưa có giai nào nhòm ngó. Hùng King sốt ruột vô cùng, lại thấy con gái  suốt ngày chỉ chải chuốt ngắm vuốt hòng tham gia mấy cuộc thi Miss Teen trên truyền hình, nên vua cáu lắm!

Rồi một hôm, nhân dịp có cuộc họp triều đình thường kỳ kéo dài từ đầu tháng để rà soát lại các lỗi chính tả trong các văn bản luật đã ban hành, nhà vua tranh thủ giờ nghỉ giữa hai hiệp họp để đưa vấn đề kén chồng cho Mỵ Nương ra thảo luận cùng triều đình.

Tất cả các quan đều nán lại không ra chơi để thảo luận nghiêm túc và 100% đã bỏ phiếu thuận tán thành hình thức đăng tải quảng cáo trên mọi phương tiện để kén cho công chúa một chàng rể hiền tài dễ bảo. Bởi vậy, một số cơ sở kinh doanh khoan cắt bê tông, gia sư Sư phạm, diệt mối kiến gián, tẩy nốt ruồi mụn nhọt, chữa bệnh ngoài da, cắt trĩ… đều được huy động vào chiến dịch lăng xê công chúa, tuyển chọn phò mã với thù lao là một năm miễn phí dán quảng cáo trên các cột điện, tường nhà trong kinh thành mà không bị phạt…

Hiệu quả tức thì, một số chàng trai nhẹ dạ cả tin vào quảng cáo đã ùn ùn kéo đến nộp hồ sơ ứng tuyển. Cuối cùng, với số lượng tin nhắn bình chọn áp đảo qua hệ thống 20082012, rơi vào chung kết có hai chàng trai khôi ngô tuấn tú, tóc vàng tuy bờm xờm dựng đứng nhưng da dẻ lại mịn màng nhẵn nhụi trông rất nữ tính, tên gọi Sơn Tinh và Thủy Tinh. Sơn Tinh đến từ vùng núi trùng điệp mới đổi hộ khẩu về đất kinh kỳ, Thủy Tinh đến từ vùng sông nước trữ tình mới trở thành cư dân của xứ kinh thành. Túm cổ lại, cả hai đều đã là đồng hương với Mỵ Nương, vốn là dân gốc kinh thành loại 1, nên Hùng King ưng ý lắm không còn e ngại chuyện con gái yêu phải đi làm dâu xứ người nữa . Dù thâm tâm rất muốn nhận cả hai làm rể, nhưng luật pháp nghiêm minh, huống hồ vua lại là… vua một nước, phải đầu tầu làm tấm gương đạo đức cho đám hậu bối soi vào, nên Hùng King đành gạt lệ dứt tình riêng, đẩy mong muốn nhỏ nhoi của mình sang một bên để mở cuộc thi chung khảo, hòng kén lấy một chàng rể xứng đáng nối ngôi mình sau này.

Theo học bạ của cả Sơn Tinh và Thủy Tinh gửi kèm trong hồ sơ ứng tuyển, Hùng King nhận thấy cả hai đều đã học hết lớp 12, có dấu đỏ xác nhận là học bạ duy nhất của Sở Giáo dục nơi cả hai chàng theo học ; điểm trung bình các môn đều trên 5.0, không có dấu hiệu tẩy xóa của việc nâng điểm lấy thành tích; hạnh kiểm đều ngoan ngoãn, không phải thi lại môn nào, thân ái với bạn bè, vâng lời thầy cô … Hùng King nghĩ nếu tiếp tục lôi toán lý hóa văn sử địa ra hỏi thì không ăn thua, không lột tả hết được tài năng của rể hiền, mà biết đâu chúng nó lôi “văn mẫu” hoặc mang “phao” vào quay thì mình bị hớ to, nên Hùng King quyết định tổ chức thi môn Hiểu biết xã hội, nhằm đánh giá kiến thức về cuộc sống xung quanh của các rể như thế nào. Phần thi gồm 5 câu hỏi nhỏ, ai trúng tủ 3 câu sẽ thắng, các thí sinh có quyền đặt ngôi sao hy vọng hoặc gọi điện cho người thân để trợ giúp. Nhưng thật tiếc, đúng hôm thi thì xảy ra sự cố nghẽn mạng cục bộ nên chẳng thí sinh nào có thể gọi điện được cho người thân, đồng thời hôm đấy có mây mù mịt ngoài dự báo của trung tâm khí tượng thuỷ văn, nên trên trời chẳng thấy ông sao nào để hy vọng cả!

Diễn biến cuộc thi ghi nhận như sau:

Câu hỏi 1: Nghề gì mà thích cắt thì cắt, cắt chỗ nào tuỳ hứng mà không ai làm gì được?
Sơn Tinh: “Nghề Thợ điện” , Thuỷ Tinh: “Nghề Bán thịt lợn!” (đúng đáp án của Hùng King). Thuỷ Tinh dẫn 1–0.

Câu hỏi 2: Nghề gì mà công việc đòi hỏi phải đào bới lung tung?
Sơn Tinh: “Nghề Khảo cổ!” (đúng đáp án của Hùng King), Thuỷ Tinh: “Nghề… Thợ đào đường!”. Sơn Tinh gỡ hòa 1–1.

Câu hỏi 3: Nghề gì xây được nhà rất to?
Sơn Tinh: “Nghề… Quan chức!” , Thuỷ Tinh: “Nghề Thợ xây!” (đúng đáp án của Hùng King). Thuỷ Tinh lại dẫn 2–1.

Câu hỏi 4: Nghề gì mà suốt ngày đứng ngoài đường, thi thoảng được người khác cho tiền?
Sơn Tinh: “Nghề… Ăn xin!” (đúng đáp án của Hùng King), Thuỷ Tinh: “Nghề… Cảnh sát giao thông!”. Sơn Tinh lại xuất sắc gỡ hòa 2–2.

Câu hỏi 5: Ngành nào mà mỗi năm đều thay đổi lại nội dung trong sách rồi tổ chức đem in lại hết toàn bộ?
Sơn Tinh: “Ngành Bưu điện, hàng năm in lại Danh bạ điện thoại!” (đúng đáp án của Hùng King), Thuỷ Tinh: “Ngành Giáo dục, hàng năm in lại Sách giáo khoa!". Sơn Tinh vươn lên ở câu hỏi cuối, lật ngược tình thế và thắng Thuỷ Tinh chung cuộc với tỷ số 3–2.

Hùng King nhận thấy Sơn Tinh nhìn đời… trong sáng hơn, hoặc ít nhất cũng biết tế nhị ý tứ, không lợi dụng quyền tự do hiểu biết để làm lộ bí mật quốc gia , nên quyết định phần thắng thuộc về chàng trai đến từ vùng núi mới của kinh thành. Thuỷ Tinh thua cuộc mà ấm ức, định bụng muốn ăn thua đủ với Hùng King, nhưng rốt cuộc cũng nhẫn nhịn rút lui, khẩu phục mà tâm không phục, hậm hực bỏ đi mà vẫn không quên ngoái đầu lại lần cuối mà rằng: “Nu pa ga di, Hãy đợi đấy…ta sẽ páo thù!”

Quả thật, Thuỷ Tinh là chàng trai biết thủ tín, đã nói là làm. Chàng hận Sơn Tinh đến cực điểm nên đúng đêm tân hôn của Sơn Tinh, Thuỷ Tinh và đồng đội đột ngột hô phong hoán vũ gọi mưa gió ầm ầm kéo đến làm ngập hết đường phố kinh thành. Nhưng Sơn Tinh dù đang vui duyên mới cũng vẫn không quên nhiệm vụ, vốn dĩ lại là chàng trai có bản lĩnh không dễ bị bắt nạt, nên chàng bình tĩnh sai quân lính của mình đào hết các con đường trong phố lên. Những con đường dù mới trải nhựa phẳng lỳ đẹp lung linh và mới cắt băng thông xe hôm qua thì hôm nay được đào lên hết cho nước rút xuống đấy - tất cả vì sự nghiệp chống ngập lụt. Bởi vậy, Thuỷ Tinh cho dâng nước lên bao nhiêu thì Sơn Tinh bình thản cho đào đường để nước rút hết xuống bấy nhiêu. Thuỷ Tinh thấy bó tay nên đành rút quân về chờ dịp khác.

Thấy Thuỷ Tinh hung hăng hiếu chiến, nhớ lâu thù dai như thế, Hùng King lo lắm. Vua triệu anh con rể mới vào bàn bạc:
      - Hiền tế của ta, Thuỷ Tinh kéo đến nữa thì ta làm thế nào? Những con đường trong kinh thành ta đào gần hết lên rồi…
Sơn Tinh bèn thưa:
      - Nhạc phụ đại ca đừng lo, con đã có cách đối phó…
Ngừng giây lát đăm chiều, rồi chàng nói tiếp:
     - Cách làm thiết thực nhất lúc bây giờ thì con…chưa nghĩ ra . Nhưng có một số giải pháp tình thế có thể cầm cự được lâu dài, đó là củng cố niềm tin cho những người dân vùng ngập lụt để họ vững tâm lội nước. Con có mấy ông bạn quen qua blog ở bên Nhựt Bổn, con sẽ đưa họ ít tiền rồi hè này họ về nước, giả vờ trao tặng tiền ÔĐêA làm dự án tiêu úng thoát nước cấp quốc gia… Tiền chúng ta lấy lại rồi, làm lúc nào là do ta quyết mà, thưa phụ vương! Người dân ít nhất cũng thấy được từ đó có niềm tin và hy vọng để thôi không kêu ca nữa!
     - Nhưng ít nhất cũng phải có cái gì đó để làm báo cáo điển hình chứ?
     - Dạ bẩm, chúng ta tổ chức huy động thanh niên tình nguyện nạo vét một vài đoạn cống thoát nước, nhổ cỏ dại để khơi thông dòng chảy, chỉ là hình thức tượng trưng thôi, rồi mời cánh nhà báo quay phim truyền hình đến để giới thiệu về một con phố điểm đạt chuẩn quốc gia về độ khô ráo không có điểm ngập úng…
     - Biết lấy con phố nào thí điểm bây giờ? Ở đâu cũng mưa xuống là ngập… – Hùng King ngán ngẩm thở dài âu lo.
     - Dạ bẩm, chúng ta cứ tổ chức quay phim tại con đường… chạy qua cầu Thăng Long í ạ! Dù có đại hồng thuỷ thì đường đó còn lâu mới ngập!
     - Rể ta thật tài ba, đúng là con hơn cha, ta phục rể ta quá xá ! – Hùng King hớn hở đổi lo làm mừng, như thể giữa mênh mông biển nước bỗng nhìn thấy chỗ để bước chân.

Từ đó, quả nhiên không thấy dân tình kêu ca than phiền về tình trạng ngập lụt nữa. Dù họ có bì bõm nhưng ai nấy đều hớn hở lội và hăm hở nghĩ về một kinh thành khô ráo ấm áp của năm 3.000…

Thuỷ Tinh vẫn chưa nguôi hận. Chàng thề sẽ cho Sơn Tinh biết tay bằng mọi giá, nên chàng ta vẫn âm thầm chuẩn bị nước và… rác để chờ cơ hội cho một cuộc tổng phản công, đồng thời dâng cả nước lẫn rác lên oánh Sơn Tinh một trận nhớ đời.

Cơ hội cuối cùng cũng đến! Nhằm ngày ba mốt tháng mười năm 2008 sau Công nguyên, trong không khí phấn khởi chào mừng sự kiện giá xăng giảm hẳn 500 đồng cho mỗi lít , khi bà con đang vui mừng khôn xiết nô nức vác xe đi mua xăng sau bao ngày mòn mỏi chờ giá giảm, thì bất thình lình… bất ngờ đến không ngờ… đùng một cái… Thuỷ Tinh quyết định ra tay!

Chàng hô phong hoán vũ, gọi mưa mưa tới, gọi nước nước dâng, hắt xì hơi một cái là điện mất, hắt xì hơi hai cái là rác nổi lên, tiện thể hắt xì hơi phát nữa là giá thực phẩm tăng điên cuồng như lũ . Quân tướng của Thuỷ Tinh đã được xi nhan từ trước, thi nhau ra hành nghề kiếm chác: đứa thì bê xe qua bãi lội, kẻ thì đóng bè kéo thuê, thằng thì cứu hộ xe tịt máy… kiếm chác bộn tiền. Suốt ba ngày ba đêm mưa rả rích đêm ngày, mưa thối đất thối cát, trận này chưa qua trận khác đã tới. Nước ngập ngang quần đùi, cá biệt có nơi đã ngập ba ngấn đến cổ. Dân chúng dùng thuyền nhẹ rẽ rác ra phố, tối tối thắp đèn dầu bơi sang nhà nhau đánh phỏm, chiều chiều kê ghế ra cửa buôn dưa lê vắt từ nhà này sang nhà kia, tình làng nghĩa xóm càng thêm mặn nồng, thân ái hữu hảo không bút nào tả xiết.
                                                                                            (NCT- sưu tầm)



1 nhận xét: