Cách đây 30 năm khi còn trong quân ngũ, đóng quân ở vùng rừng núi Viêt Bắc, những buổi chiều tà thường mang đến cho tôi cảm xúc lạ, bởi vẻ đẹp kỳ ảo và hoang dại của núi rừng. Trong tâm trạng ấy tôi đã viết bài thơ gửi gắm tâm tư, tình cảm của một người lính xa nhà. Nay đã ở tuổi xế chiều, đọc lại bài thơ càng thấy tâm trạng. Xin các bạn đừng nghĩ rằng, tôi viết bài thơ này vì một cô CHIỀU nào đó nhé. (NCT)
TÂM SỰ VỚI CHIỀU
Ta yêu Chiều, yêu lắm Chiều ơi
Hoàng hôn dệt những mảnh trời huyền ảo
Nơi ta đứng bỗng trở thành ốc đảo
Nắng dồn về lưu luyến chia tay.
Có những chiều làm ta say ngất ngây
Thung lũng níu chân đàn trâu về bản
Tiếng mõ trâu chen tiếng chim gọi bạn
Ngân lên quanh ta bản nhạc không lời.
Có những chiều sao thấy bồi hồi
Em bé thẩn thơ chờ mẹ đầu ngõ nhỏ
Xôn xao, xôn xao lòng ta sóng vỗ
Xanh thẳm rừng già nhớ xóm làng xa.
Có những chiều ru khói bếp la đà
Hương nếp mới nao lòng người ra trận
Thương mẹ già suốt đời lận đận
Chút thảnh thơi chiều cứ dành để phần con.
Có những chiều cho ta ghé môi hôn
Phong thư mỏng từ nơi em gửi đến
Chiều như em, ánh mắt cười xao xuyến
Chiều hẹn hò thắp lửa trái tim ta…
Ta biết rồi Chiều cũng sẽ dời xa
Vạt nắng rớt chẳng thể nào giữ được
Chiều hãy gọi dùm sao sớm mọc
Để hồn ta khỏi lạc lúc chiều tan…
(NCT, 1983-2013)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét