Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Tản văn của Mai Hương về Rét Nàng Bân

Mai Hương em gần đây ít có thời gian đọc và viết bài. Hôm qua, em vào blog mà thấy cảm động quá! Cảm động, vì vẫn có độc giả của blog nhớ và nhắc đến em. Cảm động, vì sự cố gắng viết, sưu tầm bài hay để phục vụ độc giả blog của anh NCT, khi mà nhiều cây bút của blog vắng mặt vì lí do này khác. Em có một bài tản văn mới viết trong đợt Rét Nàng Bân vừa rồi, cũng chưa có thời gian sửa lại, nên em chưa định đăng. Nhưng vì rất yêu mến blog E nên em lại gửi đăng bài chưa sửa. Em muốn tặng bài tản văn này cho tất cả những đôi lứa bên nhau trong cuộc đời, những người vẫn thường đọc blog E. RÉT NÀNG BÂN – Cái rét của người vợ yêu chồng. Rét NÀNG BÂN - Lời chúc hạnh phúc cho tất cả chúng ta! 
 RÉT NÀNG BÂN

Chắc hẳn lúc này đây, Nàng Bân - cô con gái nhà trời ấy - đang vô cùng mãn nguyện với đôi mắt ngời ngời hạnh phúc, nhìn chồng mặc chiếc áo ngự hàn mà nàng đã may suốt từ đầu mùa rét đến giờ.
Còn ở quê tôi, đất trời, hồn người, muôn vật ... lại đón đợt rét mà Ngọc Hoàng Thượng Đế ban tặng cho cô con gái yêu, với những cách rất riêng.
Khi cơn gió lạnh đầu tiên của đợt rét cuối mùa tràn đến, là lúc mùa xuân đang độ "chín" nhất. Vừa qua tiết thanh minh cuối tháng hai âm lịch. Trên những con đường quê, hàng nhãn xanh mướt mát, mới hôm qua, hoa nở rộ một màu vàng nhạt ngọt ngào mời gọi bướm bay, ong đậu. Nhìn từ xa, mỗi vồng nhãn như một đĩa xôi đơm thật đầy. Gió về, hoa rụng một lượt như sao sa, li ti phủ kín mặt đất. Hương thơm ngọt ngào càng thêm nồng nàn từ gốc đến ngọn cây. Đi trong hương nhãn, ta ngập chìm trong một cảm giác say đến lạ lùng, muốn hít một hơi thật mạnh, căng lồng ngực, như khi ta ngập chìm trong hương tóc của ngày xưa, tay trong tay đi dưới vòm xanh của nhãn ... Gốc gạo đầu làng đỏ rực sắc hoa. Cũng lại là những bông hoa rụng trong gió lạnh cuối mùa. Tôi nhớ một mùa xuân đã xa, quanh gốc gạo này, lũ trẻ con chúng tôi nhặt những bông hoa rụng, xâu thành tràng dài rồi buộc lại thành vòng tròn đeo quanh cổ. Chúng tôi tưởng tượng ra, mình là những nàng công chúa hay những nàng tiên ở tận xứ sở nào đó rất xa. Nhặt bao nhiêu hoa cũng không biết chán, cũng không thấy là đã đủ. Vẫn thèm thuồng ngẩng nhìn lên trên cao vút. Những bông hoa đỏ thắm in lên nền trời xanh của tháng ba, mang hình những chiếc chuông nhỏ xíu, xinh xinh. Tiếng gió vi vu như bất tận khi hát cùng những cánh hoa chuông ấy. Để rồi, chỉ vài tháng sau thôi, như có một phép nhiệm màu, những chiếc chuông gió diệu kỳ này lại nở ra đầy những sợi bông trắng muốt. Gió mang những túm bông trắng ấy, trắng như mơ ước của lũ trẻ làng quê chúng tôi, bay xa, bay mãi về miền khát vọng ... Giờ đây, dưới gốc gạo đầu làng, trong đợt rét cuối mùa, tôi không thấy một đứa trẻ nào đến nhặt hoa rơi. Không biết chúng còn mải đi học ở đâu trong ngày chủ nhật? Hay chúng đã có nhiều trò chơi khác hay hơn? Cũng có thể trí tưởng tượng của chúng đã bớt xa vời, nên những bông hoa gạo hình chuông đã không còn hấp dẫn! Còn tôi, cái màu đỏ thắm của hoa gạo tháng ba cứ lung linh theo tôi từ miền nhớ xưa, đi dọc những miền nắng, miền gió cuộc đời, để hôm nay tôi gặp lại nơi quê nhà cảm giác ấm nồng trong cái rét cuối xuân. Tháng ba. Lá bàng non mềm như bàn tay thiếu nữ. Gió lạnh cuối mùa lật trở vài chiếc lá non tơ. Tay em vẫy gió, hay tay em xua lạnh? Gió làm hòa trộn hai mặt lá xanh đậm nhạt, như một họa sĩ đang phối sắc màu vẽ nên bức họa tuyệt đẹp về sự sống bất diệt của cỏ cây hoa lá mùa xuân.

Sinh động nhất ở làng quê, trong cái Rét Nàng Bân, hẳn vẫn là lúa đồng. Lúa chiêm đang thì con gái, xanh mượt mà. Bầu trời xam xám mơ màng của ngày đông rớt lại, làm lúa càng như xanh hơn. Lá dài lòa xòa như tóc mây thiếu nữ tung bay trước gió. Mỗi cơn gió lạnh về, lúa em thoáng rùng mình đứng nép bên nhau. Một lát, chừng như đã quen với lời trêu cợt của gió, em vén mái tóc dài óng ả về một phía, ca bài ca rì rào bất tận của đồng quê, đáp lại gió trời. Những sóng xanh nối nhau trải dài đến tận chân mây, mang tiếng hát tha thiết của em đến những miền xa, thật xa, nơi em chưa từng biết đến, nhưng lại là nơi gió anh đã từng qua ... Hương lúa dìu dịu khắp không gian, lẫn trong hương ngọc lan ngan ngát thoảng đưa từ ngôi chùa cổ kính đầu làng, hẳn đã làm nao lòng và rưng rưng khóe mắt những người quê xa xứ. 

Đúng là, gió lạnh cuối mùa đã làm cỏ cây trời đất như lắng lại, có chiều sâu hơn, để chuẩn bị bước tiếp vào mùa hè đầy sôi động. Hương nhãn làm say hơn lòng ong bướm. Màu hoa gạo đỏ hơn và sắc lúa xanh hơn ... Nhưng không gì có thể so sánh được với em. Gió trời lạnh rớt mang thêm niềm hạnh phúc. Hạnh phúc của em không lớn lao như niềm hạnh phúc của Nàng Bân trong từng đường kim mũi chỉ cuối cùng khi hoàn thành chiếc áo và khoác lên vai chồng trong mùa xuân nơi thiên giới. Nhưng em có niềm hạnh phúc bình dị mà tràn trề của người vợ yêu chồng nơi cõi đời luôn bừng cháy tình yêu. Em hạnh phúc đến ngất ngây khi đan từng ngón tay mình vào tóc anh ấm áp. Những ngón tay em dịu dàng lùa mãi, lùa mãi vào tóc anh, lẫn trong lời hát ru anh. Ánh mắt anh nồng nàn như nắng xuân còn vương lại của chiều qua.

Chao ôi, ánh mắt của người chồng mặc chiếc áo vợ may lỗi mùa, sao có thể so được với ánh mắt như có lửa nhìn vợ của anh khi được em ru bằng điệu riêng của hồn em? Và, trong ánh nhìn ấy của anh, em đã cháy lên, cháy đến hết mình. Cháy, để làm ấm cả không gian lạnh giá quanh ta khi cái rét cuối mùa tràn đến. Cháy, để cho nhau cảm giác mình đang sống thực chứ không phải trong mơ. Cháy, để tự khẳng định rằng, không gì có thể nồng nàn hơn, bỏng cháy hơn tình yêu lứa đôi, gia đình, chồng vợ. Dẫu mọi thứ trên đời có thể nát tan cùng hư ảo, lợi danh, thì tình yêu đôi lứa với điệu ca ru của hồn mình mãi mãi bất diệt cùng đất trời, cây cỏ. Và, khi anh đã say nồng trong khúc hát em ru, là lúc em co ro bên anh trong nụ cười đọng mãi. Không phải vì em lạnh trong cái rét cuối mùa. Em thích co ro thế, để cảm nhận hết cái rộng lớn và sâu sắc của tình anh. Cái lạnh của Rét Nàng Bân không làm con tim yêu tái tê, băng giá, không "làm lạnh cóng những đam mê". Ngược lại, nó chỉ giúp em cảm nhận rõ hơn cái ấm nồng của trái tim anh rực lửa. Bởi thế, em mong Rét Nàng Bân về. Một cái lạnh dìu dịu, êm êm, đủ làm mọi thứ thêm ngọt ngào, lắng đọng. Em mong Rét Nàng Bân về, để em cảm nhận rõ hơn cái nồng ấm của nắng xuân nơi ánh mắt anh nhìn. Em càng mong Rét Nàng Bân về, để thấy mình vẫn sống trong một "Mùa xuân chín", cho dù đó là những ngày cuối nhất. Em luôn mong Rét Nàng Bân về, để em ngập chìm hạnh phúc trong anh ...
Ánh mắt ngời ngời hạnh phúc của Nàng Bân khi nhìn chồng mặc chiếc áo ngự hàn may muộn, rõ ràng, sao có thể so sánh được với niềm hạnh phúc êm dịu của em bên anh, trong cái rét tháng ba?

                                                                                                                (MAI HƯƠNG)

3 nhận xét:

  1. Khoa Dược tại Phòng khám Đa khoa Đà Lạt cung cấp đa dạng các loại thuốc phụ vụ nhu cầu của khách hàng. Đáp ứng nhu cầu đa dạng của các chuyên khoa và có vai trò tạo thành chu trình điều trị khép kín, thuận tiện cho khách hàng.
    >>>Bạn đang muốn tìm hiểu về khoa dược tại Đa khoa Đà Lạt

    Trả lờiXóa
  2. Bao lâu bạn nên thực hiện lấy cao răng một lần?
    Để có thể sở hữu một hàm răng chắc khỏe, bạn cần chủ động lấy cao vôi răng ở Đà Lạt định kỳ 3 – 6 tháng một lần tại các địa chỉ nha khoa uy tín. Điều này còn giúp phát hiện ra các bệnh lý về răng miệng để kịp thời điều trị.>>>>Lấy cao răng giá bao nhiêu tại Đà Lạt??

    Trả lờiXóa
  3. Nhanh chóng lấy lại sức khỏe cho răng của bạn bằng việc điều trị sâu răng ngay tại Đa khoa Phương Nam nhé! Nếu còn thắc mắc hay cần tư vấn, hãy liên hệ hotline 1900 633698 để được hỗ trợ tốt nhất.>>>>>>>Điều trị sâu răng với chi phí minh bạch

    Trả lờiXóa