Sau mấy bài hơi có nhiều cái khó đọc, tôi đưa lên đây câu chuyện nhẹ nhàng của một bạn E kể. Tôi chỉ viết lại. Không nói ra, các bạn E biết ngay đây là ai... Bài đã viết trên FB, tôi đã xin phép NLB.
Tôi có bạn là Giáo sư Tiến sĩ (N.L.B ) của một trường Đại học thuộc Vương quốc Thái Lan (Đại học mang tên Hoàng hậu Thái Lan tỉnh Chiềng Rai) về nước, sau 30 năm giảng dạy ở nước ngoài, anh quyết định về cống hiến sức lực cho đất nước. Anh chọn ngay một trường đại học dân lập ở tỉnh nhà, gần với thủ đô Hà Nội, để đến đặt vấn đề giảng dạy. Anh đã giới thiệu, mình bao nhiêu năm giảng dạy đại học ở Thái Lan, biết bao nhiêu thứ tiếng, có học vị gì, hướng dẫn luận án tiến sĩ cho bao nhiêu người rồi, công trình gì đăng ở tạp chí nước ngoài... giờ còn vài năm đến tuổi hưu, tính về nước, giảng dạy ở tỉnh nhà (gần Hà Nội, qua lại cũng dễ, về quê cũng dễ), công việc là chính, thu nhập thứ yếu, bao nhiêu cũng được. Và, điều quan trọng là, nếu có lớp giảng dạy bằng tiếng Anh, thì anh sẵn sàng. Hoặc tư vấn các vấn đề về một bộ môn liên ngành mới là kinh tế môi trường, quản trị doanh nghiệp... Vân vân...
Sau khi lắng nghe anh, vị đại diện phòng tổ chức nhà trường hỏi: Anh cho xem chứng chỉ tiếng Anh của anh?
Anh bạn buồn cười: Sao anh không xem cái gì khác.
Thì người này lại hỏi: Anh có chứng chỉ sư phạm không?
Anh bạn tôi bèn từ giã tỉnh nhà, cười chua chát.
(NXH)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét