Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Thơ Tạ Hữu Gay (Biệt ly)

Biệt ly

Biết nói gì đây, biết nói gì
Bao nhiêu. Mà chẳng biết nói chi
Thời gian đằng đẵng. Không gian cách
Sớm chiều dằng dặc. Ôi biệt ly



Vừa mới hôm nào thôi, gặp nhau
Vai sát bên vai, đầu sát đầu
Mà sao khó nói, sao khó nói
Nay còn đâu nữa, nay còn đâu

Tình yêu. Anh muốn là hàm tăng
Đối số là ta, cả hai đằng
Em ơi! Anh muốn rằng tất cả
Hai đối đều tăng, gia số dương

Để biệt ly: Càng nhớ càng thương…

(Để nhớ mãi ngày ở quê hương)
Xuân 1980

2 nhận xét:

  1. Lời bình của NXH
    Đây là bài thơ Tạ Hữu Gay viết năm 1980, nói về sự biệt ly. Hơi thơ cổ kính có mầu "Thơ mới". Các vần chân ở câu thơ 1,2 và 4 từng khổ rất chỉnh. Nhưng lời thơ khổ cuối lại là lời của một người vừa học kỹ thuật ra, còn nhớ toán. Bảo "tình yêu anh muốn là hàm tăng" mà nói với các cô gái không học kỹ thuật thì rất... gay. Tôi đoán cô gái trong thơ này chắc cũng có học toán cao cấp thì tác giả mới tâm sự như thế. Nhưng khổ thơ này cũng lộ rõ một người học toán làm thơ. Giá như bây giờ, khi đi hết quá nửa đời người chiêm nghiệm, chắc tác giả sẽ trau chuốt, gọt rũa ngôn từ hơn nữa ở khổ này. Tôi cũng nghĩ Tạ Hữu Gay nên suy nghĩ sửa lại câu chữ khổ thơ này trước khi in thành sách.

    Trả lờiXóa
  2. Chỉ cần một khổ thơ đầu đã nói lên tất cả rồi: thời gian, không gian,nỗi nhớ... sự câm lặng trong BIỆT LY,không cần phải nói gì thêm!

    Trả lờiXóa